Nam Moâ A Di Ñaø Phaät
Laø taùnh ñöùc cuûa töï taùnh

tinhdotong.vn

KHÔNG HỀ CÓ, TRONG THẾ GIAN TÌM ĐÂU RA MỘT CON NGƯỜI NHƯ VẬY?

KHÔNG HỀ CÓ, TRONG 

THẾ GIAN TÌM ĐÂU RA 

MỘT CON NGƯỜI NHƯ VẬY?

Giảng giải: Hòa Thượng Tịnh Không
 

Trong quá khứ không biết thì còn tha thứ được, nay chúng ta đã tiếp xúc Phật Pháp nhiều năm ngần ấy, đã biết rồi. Biết rồi mà quý vị không làm, sai trái là do chính mình.

Không thể sốt sắng làm thì nói chung là có nguyên nhân, nguyên nhân gì vậy?

Quý vị chẳng hiểu biết triệt để, chẳng biết rõ ràng. Vì thế, biết một phần, hiểu một nửa, bán tín, bán nghi, tạo thành chướng ngại, cho nên chẳng thể làm được. Nếu quý vị thực sự biết thì lẽ đâu chẳng thể làm được. Lẽ đâu chẳng vui thích làm.

Không hề có, trong thế gian tìm đâu ra một con người như vậy?

Hiểu biết triệt để sẽ có lợi ích vô lượng vô biên cho chính mình, chúng ta quả thật phải khéo suy nghĩ cặn kẽ.

Trong đây lại có chân lý, chân lý gì vậy?

Tín trì danh, phương năng thâm tín ngô nhân tâm tánh, bổn bất khả tư nghị dã. Tin vào trì danh thì mới có thể tin tưởng sâu ra rằng tâm tánh của chúng ta vốn chẳng thể nghĩ bàn. Câu này là chân lý đấy.

Tâm tánh của chúng ta chẳng thể nghĩ bàn, Kinh Hoa Nghiêm dạy: Duy tâm sở hiện, duy thức sở biến, tâm tánh chẳng thể nghĩ bàn.

Hư không do đâu mà có?

Thế giới từ đâu mà có?

Vô lượng vô biên cõi nước từ đâu mà có?

Mọi loài chúng sanh từ đâu mà có?

Do tâm hiện, thức biến. Tâm thuần tịnh thuần thiện, ngay cả thiện lẫn tịnh cũng chẳng có dấu vết, chẳng để lại dấu vết vì thuần mà. Trong thức có thiện niệm, có ác niệm. Quý vị thấy trong Kinh Luận của Pháp Tướng Duy Thức Tông, Đức Phật nói trong tâm sở có thiện tâm sở và ác tâm sở.

Tâm sở vô lượng vô biên, Đức Phật quy nạp thành năm mươi mốt loại. Trong đó, thiện tâm sở gồm mười một loại, tâm sở bất thiện là phiền não gồm hai mươi sáu loại.

Nay chúng ta phải làm sao dẹp hai mươi sáu tâm sở bất thiện qua một bên, không đếm xỉa đến chúng nữa, phải làm cho mười một tâm sở thiện được nẩy nở, rạng rỡ. Nhất định phải vùi lấp, phải vượt qua hai mươi sáu tâm sở bất thiện thì chúng ta mới hòng thành công.

Tâm tánh vốn chẳng thể nghĩ bàn, nhưng vấn đề là gì?

Là giác, không giác thì mê, mê là phàm phu, giác là Phật, Bồ Tát. Phàm phu và Phật, Bồ Tát không hai, không khác, chỗ sai khác chính là giác hay mê khác nhau. Giác ngộ thì phàm phu thành Phật, chẳng giác ngộ bèn là mê hoặc, sẽ thành phàm phu, chuyện là như vậy đó.

***